Hệ thống cập nhật tính năng Đăng truyện và Tích điểm để phục vụ các bạn. Bạn hãy tìm hiểu để sử dụng nhé! XEM NGAY

Tổng hợp các số năm 2011

Tổng hợp các số năm 2011

Có những cơn gió thoảng qua đã từng khiến cho tôi cảm thấy rùng mình. Thế nhưng, mỗi lần như thế tôi lại trấn tĩnh được ngay…

Tôi sợ cảm giác yêu và được yêu. Đã có lúc tôi ghét chính mình vì đã chót để trái tim rung rinh rồi lại phải oằn mình xóa đi những kí ức không muốn xóa. Với tôi, yêu là cần phải có sự thành thật, nhưng tôi rất sợ nhắc lại quá khứ. Tôi sợ, khi tôi nói quá khứ của mình cho người đó thì người đó sẽ bỏ rơi tôi…

Câu chuyện của 6 năm về trước. Ngày đó, cũng như bao cô cậu học trò khác, ao ước trở thành sinh viên của một trường Đại học danh tiếng nào đó. Chớ trêu thay, khi chỉ còn vài ngày nữa là tôi bước vào kì thi Đại học, tôi đã biết mình đang mang trong mình một khối u khá lớn. Tôi vẫn thản nhiên đi thi Đại học vì nghĩ rằng: "chắc chẳng sao đâu". Thi Đại học xong, tôi mới bắt đầu nhập viện và một tuần sau khi ca mổ kết thúc tốt đẹp, tôi lại được chuyển đến một bệnh viện mới, lúc đó tôi mới biết khối u đó là khối u ác tính.

Tôi đã bắt đầu với đợt hóa trị đầu tiên trước ngày nhập học. Cảm giác lúc đó thế nào nhỉ, tôi đã rất mệt, mệt vì thuốc và mệt vì khóc quá nhiều - khóc cho số phận hẩm hiu của mình… Nhưng tôi cũng đã bắt đầu dần suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp những lần hóa liệu sau đó. Tôi cười nhiều mỗi khi bước lên giảng đường, hay cả lúc trên viện hóa trị. Ngay cả khi sáng lên viện chiều lên giảng đường thì nụ cười trên môi tôi cũng chẳng bao giờ tắt.

Tôi cảm thấy thật sự vui mừng khi kết thúc sáu đợt hóa trị. Ngày đó, tôi nghĩ đơn giản lắm, kết thúc hóa trị đồng nghĩa với việc tôi không phải đến bệnh viện nữa, vì tôi ghét bệnh viện mà…

Sáu năm sau, lúc này khi có một công việc tương đối ổn định và lần lượt những đứa bạn của mình có một gia đình mới, tôi bắt đầu khao khát, ước gì mình cũng có được cái hạnh phúc đó nhỉ. Điều đó cũng là rất bình thường mà, thế nhưng với tôi đó là một điều quá khó. Tôi sợ cái cảm giác đối mặt với quá khứ, liệu rằng khi biết mình như vậy, người ta có chấp nhận được hay không cho dù giờ đây tôi vẫn khỏe mạnh như biết bao người bình thường khác. Chính vì vậy, tôi đã không cho phép mình yêu và được yêu, thế nên nhiều người đã cho rằng: tôi là người có trái tim băng??

Ai bảo rằng tôi chưa từng yêu, điều đó là không phải, tôi đã yêu và được yêu. Người đó đã nói với tôi sẽ là một bờ vai vững chắc cho tôi tựa ngay cả lúc người ấy biết rõ về quá khứ của tôi. Tôi đã rất tin tưởng và tôn thờ người ấy, nhưng rồi, không một lời tạ từ, như một sự chốn tránh, cái hành động tôi chưa bao giờ dám nghĩ người đó sẽ dành cho tôi. Giá như người ấy cứ nói trực tiếp với tôi chắc tôi cảm thấy sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi cũng không trách hành động của người ấy vì đơn giản ai cũng có thể hiểu và giải thích được cái hành động kì lạ đó…

 
 

Truyện cùng mục

.....
Xem tất cả truyện trong mục Quick and Snow

Chia sẻ tâm sự với Radio Truyện

Hôm nay bạn muốn chia sẻ điều gì?

Đăng nhập

hoặc

Tủ truyện của bạn

Truyện đang nghe

Hướng dẫn sử dụng