Hệ thống cập nhật tính năng Đăng truyện và Tích điểm để phục vụ các bạn. Bạn hãy tìm hiểu để sử dụng nhé! XEM NGAY

Hồi ức là điều mà mình đã tưởng quên

Hồi ức là điều mà mình đã tưởng quên

Thành phố vào Đông rồi người có biết không?
Lạnh giá ủ vào sương giăng mái phố
Con đường mình từng qua, dấu chân nho nhỏ
Chợt thấy nghẹn ngào nhớ nhớ mong mong.

Chỉ một cái nắm tay cũng đủ ấm lòng
Một ánh mắt dịu dàng sẻ chia ngày mệt nhọc
Dựa vào vai người, ta thấy mình không còn cô độc
Bước chân lang thang rồi cũng thấy đường về.

Lời nguyện ước bên nhau chẳng như một lời thề
Một người thì cố quên, một người thì cố nhớ
Trái tim chia đôi, mọi điều thành dang dở
Hạnh phúc ngày nào vội vã bỏ đi xa.

Nếu chẳng thể cùng nhau dưới một mái nhà
Thì cũng từng sẻ chia những chân tình rất thật
Nếu tháng ngày chẳng là hoa là mật
Thì cũng không phải là toàn cay đắng đầu môi.

Ta vẫn còn nhớ một mùa Đông xa xôi
Nhớ về cái quay người bỏ đi vội vã
Ừ, biết rằng người lạnh lùng để chóng quên tất cả
Nhưng dễ gì đâu
Sao người chẳng một lần ngoảnh lại
Để xót xa nhìn ta cũng biết đau…

Phố dài ra theo nỗi nhớ, và sâu…
Ngọn gió cô đơn, chẳng tìm đâu nơi trốn
Ngày chia ra làm đôi: buồn thương và phiền muộn
Thành phố chỉ một mùa yêu dấu đã phai phôi.

Người hát rong buồn da diết đầu môi
Hát về bài ca của loài ve sầu
Hát ca suốt mùa Hè
Rồi mùa Đông chết lặng
Người có nghe trong rất nhiều yên ắng
Có một mảnh tình xưa khe khẽ ngân nga.

Bài hát mùa Đông từng của chúng ta
Giờ là bài hát quên tên
Cất lên giữa ngày giá rét

Nhiều điều trong đời tưởng giản đơn mà lạ lùng ra phết
Hồi ức chỉ là điều mà mình đã tưởng quên…

 
 

Truyện cùng mục

.....
Xem tất cả truyện trong mục Truyện ngắn

Chia sẻ tâm sự với Radio Truyện

Hôm nay bạn muốn chia sẻ điều gì?

Đăng nhập

hoặc

Tủ truyện của bạn

Truyện đang nghe

Hướng dẫn sử dụng