Hệ thống cập nhật tính năng Đăng truyện và Tích điểm để phục vụ các bạn. Bạn hãy tìm hiểu để sử dụng nhé! XEM NGAY

Bước sang một trang mới

Bước sang một trang mới

"Khi bạn yêu 1 ai đó thật sự sâu sắc, bạn sẽ coi người đó là cả thế giới của mình. Khi người ta ra đi, đồng nghĩa với việc thế giới sụp đổ trước mắt bạn. Lý do gì để bạn có thể tiếp tục tồn tại?"

Tình yêu, đó là cái gì vậy? Tôi rít một hơi thuốc rồi quay sang hỏi cô bạn thân của mình. Lần nào gặp nhau, câu chuyện của những đứa con gái luôn xoay quanh đề tài tình yêu, với họ tình yêu là thước đo của hạnh phúc hay sao? Cô bạn thân của tôi, Trâm 27 tuổi, có đứa con trai 4 tuổi cực kỳ kháu khỉnh, lại lanh lợi vô cùng. Đến mức một đứa chẳng thích trẻ con như tôi mỗi lần nhìn thằng nhóc là chỉ muốn nhéo má vài cái. Cô ấy có 1 gia đình hạnh phúc, chồng yêu vợ, bố mẹ chồng thương con dâu, mọi việc trong gia đình từ A đến Z đều chẳng phải đến tay. Hỏi sao không thúc giục tôi lấy chồng cơ chứ? Bởi vì cô ấy sống trong sung sướng, nên nghĩ rằng ai lấy chồng rồi cũng hạnh phúc và an phận với cuộc sống gia đình của mình chăng? Hay là do bản tính nghề nghiệp đã thấm sâu vào máu, luôn viết những tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn nên nhìn đời chỉ thấy một màu hồng mơ mộng?

Đừng đùa thế chứ, mày cũng từng yêu rồi cơ mà! - Chỉ là “TỪNG” thôi! Giờ tao chán rồi, chẳng muốn yêu đương gì nữa. 2,3 năm sau, tao sẽ mua 1 căn nhà rộng 5 chục mét vuông, rồi nhận 1 thằng nhóc dễ thương như cu tí nhà mày làm con nuôi, sau đó 2 mẹ con cùng nuôi nhau sống! Đấy, tương lai của tao là như thế! Mày thấy ổn không?- Tôi cười khẩy -Con nuôi, mày có chắc là sau này nó sẽ chăm cho mày như mày đã từng chăm nó?- Cô bạn tôi gắt -Đó là chuyện của tương lai. Tính chuyện bây giờ đã! Nghĩ xa xôi làm gì, đến đâu thì đến! Những câu nói vừa cùn vừa ngang của tôi khiến Trâm chán nản, nhìn mặt cô ấy thất vọng thấy rõ, nhưng vẫn cố thuyết phục tôi bằng những lời lẽ cuối cùng -Dù sao con mình sinh ra, vẫn có tình yêu thật hơn mày ạ! Sinh con? Thôi đừng nhắc tới. Tôi nhếch mép cười, dụi điếu thuốc lá vào gạt tàn. Tôi sợ nhất tới bệnh viện, đến tiêm 1 mũi tôi còn xanh mắt mèo ra rồi nói gì đến việc đẻ 1 đứa con to đùng ra như thế? Vậy thì đau chết mất! Tôi tổn thương về tinh thần đủ rồi. Giờ người tôi như 1 vật thể chắp vá, chỉ cần chịu đau đớn thêm 1 lần nữa thôi là có thể vỡ tung ra ấy chứ! Mỗi lần nghe mấy bà bầu nói chuyện với nhau về việc lên bàn đẻ không hiểu sao tôi lạnh tóc gáy, chỉ nghe thôi đã rùng mình rồi, nói gì đến việc sẽ trực tiếp thực hành và kiểm chứng!

 
 

Truyện cùng mục

.....
Xem tất cả truyện trong mục Truyện ngắn

Chia sẻ tâm sự với Radio Truyện

Hôm nay bạn muốn chia sẻ điều gì?

Đăng nhập

hoặc

Tủ truyện của bạn

Truyện đang nghe

Hướng dẫn sử dụng